Em ở quê, lên HN học đại học. Qua bạn bè giới thiệu sau mấy lần đi chơi chung, anh chủ động nhắn tin và gọi điện cho e. Bọn em yêu nhau. Anh là mối tình đầu của em. Lúc đó anh đã đi làm. Còn em 20 tuổi, đang học đại học. Tình yêu sinh viên, lại là mối tình đầu nên cái gì cũng màu hồng. Em và anh đã tự vẽ ra một tương lai tươi sáng với một đám cưới và một mái ấm hạnh phúc. Em đã trao thân cho anh. Nhưng cuối cùng bọn e chia tay. Vì nhiều lí do. Chia tay khi trong lòng vẫn còn yêu nhau nhiều. Bọn em cắt đứt mọi liên lạc. Quên được anh, là một sự cố gắng nỗ lực ko ngừng của em. Vì em đã từng đau khổ đến tận cùng, nhớ anh đến da diết. Nhiều đêm khóc suốt vì nhớ anh, nhớ quãng thời gian hạnh phúc bên anh.
Em tốt nghiệp đại học và đi làm. Không còn anh bên cạnh, em lao đầu vào công việc để quên anh. Công việc làm em trưởng thành hơn. Em không còn là cô bé mít ướt hay khóc nữa. Em ko còn nhớ a nữa. Dù cắt đứt mọi liên lạc nhưng thi thoảng em vẫn ghé vào fb anh để xem anh sống ra sao.
Xem thêm: “Máy bay bà già” gạ CHỊCH XÃ GIAO với phi công trẻ
Sau đó, em gặp và yêu chồng hiện tại của em. Anh ở Hà Nội. Bọn em làm đám cưới và sống cùng bố mẹ chồng. Cưới xong em có bầu luôn. Nhà chồng em có 2 nhà cạnh nhau, lại là nhà mặt đường nên cho thuê 1 nhà. Đến khi em bầu được 8 tháng, thì người ta trả nhà không thuê nữa nên bố mẹ chồng em cho người khác thuê. Hôm đó là cuối tuần, em ở trên phòng đi xuống nhà để ra ngoài có việc. Em sững người vì không hiểu là thật hay mơ. Trước mặt em là anh, đã 5 năm rồi ko gặp. Thật ko thể ngờ em và anh nyc gặp lại nhau trong hoàn cảnh này. Anh đến thuê nhà để mở công ty riêng. Anh đang làm hợp đồng thuê nhà với bố mẹ chồng em. Em từ phòng bếp nhìn trộm ra ngoài. Em nghĩ giờ bọn em chẳng còn gì. Nhưng cũng không muốn gặp lại nhau trong hoàn cảnh này. Em ở trong bếp nghe mọi người nói chuyện, e ko đi ra ngoài nữa vì ra ngoài sẽ chạm mặt anh. Và em nghe được là anh sẽ chuyển đến ngay hôm sau. 3 tầng dưới anh mở công ty. Tầng 4 anh ở. Và tầng 5 là chú bảo vệ ở. Ko hiểu sao em lại có cảm giác sợ gặp anh. Linh cảm có điều gì đó phiền phức và cuộc sống bị xáo trộn. Nhất là nếu bố mẹ chồng và chồng biết được người thuê nhà là nyc của em thì cũng ko hay. E bầu 8 tháng và điều quan trọng nhất đối với em lúc này là con. Nên em quyết định né tránh để anh ko biết em đang ở đây.
Những ngày đầu anh mới đến, mọi thứ vẫn bình thường như mọi ngày. Sáng chồng đèo em đi làm. Em 8 tháng bụng bầu vượt mặt. Đi ra ngoài đeo khẩu trang nên chắc chắn nếu anh ở nhà bên cạnh đi ra ngoài cũng ko thể nhận ra em. Em hạn chế nói hoặc có nói thì nói nhỏ vì em sợ anh sẽ nghe thấy giọng quen quen và nhận ra em. Đến chiều tối khi chồng đèo em đi làm về cũng là 7h tối. Bố mẹ chồng em chưa về hưu nên cũng đi làm cả ngày ko ai ở nhà. Em nghĩ cứ thế này chắc sẽ ko vấn đề gì. Em cũng sắp sinh và ở cữ. Hết 1 tháng em sẽ cho con về bên ngoại vài tháng. Nên có lẽ anh sẽ ko biết em đang ở gần anh. Có lẽ vì tò mò nên từ hôm anh chuyển đến, ngày nào em cũng vào fb anh xem anh thế nào. Ko thấy anh up ảnh cô gái nào. Giờ anh cũng 30 rồi. Ko hiểu anh có người yêu hay có vợ chưa. Đêm nằm cạnh chồng. Chồng đã ngủ say và em vẫn nghĩ vẩn vơ trong đầu. Đã sang ngày mới, nhà bên cạnh vẫn bật đèn sáng. Giờ này anh chưa ngủ. Bầu bí trằn trọc khó ngủ nên tự dưng em nằm nghĩ lại những kỉ niệm ngày xưa của em và anh. Ngày đó, em và anh đã từng thề non hẹn biển. Em nghĩ lại, lòng nhẹ nhàng thanh thản. Vì trong đầu không có chút hối tiếc gì.
Đến đoạn 37 tuần, em bắt đầu mệt và xin nghỉ thai sản luôn để ở nhà chờ sinh. Em cũng đã thuê người giúp việc để đỡ đần việc nhà và chăm em bé.
Ở nhà em cũng chỉ cày phim. Đồ đạc đã chuẩn bị sẵn sàng chờ ngày vỡ chum. Mấy hôm sắp sinh, em đau bụng lâm râm nhưng nghe bác sĩ nói là khi nào có cơn co dồn dập thì mới đẻ được nên bình tĩnh lắm. Ban ngày cả nhà đi vắng có mỗi em và cô gv. Em đau bụng lâm râm vài ngày. Đến sáng hôm đẻ, tự dưng đang nằm xem phim thì đau dồn dập. Đau quá hụt cả hơi. Em gọi điện cho chồng về ngay đưa em vào viện. Cơn co nhanh quá em đau ko chịu nổi e bò ra nhà lăn lộn. Chồng đi nhanh cũng phải 30 phút mới về đến nhà. E đau quá thều thào bảo cô gv gọi taxi cho e vào viện luôn. Chứ đợi chồng về thì e đau chết mất. Chả hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, 5 phút sau thấy cô gv dắt anh vào nhà. Thôi xong, cô chạy sang nhà bên cạnh cầu cứu rồi. Em đau quá nên chẳng biết sắc mặt anh thế nào. Anh có xe riêng nên anh đưa em vào viện. Chồng em lúc sau cũng có mặt.
E đẻ thường nên hôm sau là được về nhà. Lúc con ngủ em rảnh em lại nghĩ chắc anh ko nhận ra em đâu. Bầu bí bụng to như thùng phi, mặt nở mũi nở như con ma thế kia ai nhận ra được. Vì cái lúc anh đưa em vào viện, ngồi trên xe em cũng không thấy anh phản ứng gì. Em nghĩ chắc lúc đấy trông em kinh dị quá nên anh ko nhận ra. Thế cũng may.
Về nhà giai đoạn tháng đầu ở cữ nên em chỉ quanh quẩn trên phòng chăm con. Đến bữa mọi người mang đồ ăn lên phòng cho em. Cả ngày chỉ loanh quanh cho con ăn, thay bỉm tã, cho con ngủ là hết ngày. Lại là lần đầu làm mẹ nên còn nhiều bỡ ngỡ. Nên em cũng ko có thời gian nhiều để lăn tăn nghĩ ngợi điều gì. Thật sự sau khi ra viện em đã nghĩ chắc chắn anh ko nhận ra em. Sau khi chia tay, e đổi số điện thoại, email, lập fb mới và cũng ko kết bạn với mấy người bạn chung của em và anh nữa vì cũng chỉ là bạn bè xã giao, ko thân cũng ko nói chuyện nữa. Em nghĩ ở cái thủ đô này chắc anh ko thể nào biết giờ em đang ở đâu và làm công việc gì. 5 năm mọi thứ đã thay đổi. Em giờ đã khác ngày xưa nhiều. Chắc anh ko nhận ra.
Mẹ chồng gõ cửa mang đồ ăn lên và bế con cho em ăn. Ngày nào cũng gà hầm để có sữa cho con nên nhìn nhiều đồ ăn là em sợ rồi. Thấy có 3 quả trứng luộc e bảo bà mang xuống cho cả nhà ăn, nhiều đồ quá em ko ăn được. Bà bảo cố ăn đi, trứng gà ta sạch cậu thuê nhà mang sang cho đấy, cho cả hộp mấy chục quả, thấy bảo đứa nhân viên ở quê lên mang cho nhiều quá cậu này ăn ko hết nên mang sang bảo cho mẹ cháu ăn. Em đang ăn mà thấy nghẹn trong cổ họng. Bà lại tiếp lời : cả con gà hầm hôm nay cũng là cậu ấy mang cho đấy, hôm nào đầy tháng thằng bé mời cậu ấy sang đây ăn cơm để cảm ơn. Em chỉ viết vâng dạ rồi cắm cúi ăn, trong lòng nghĩ ngợi đủ điều. Bà vừa bế cháu vừa khen anh ngoan và tử tế, rồi bà nửa đùa nửa thật bảo hay là giới thiệu cho con bé Lan ( em họ chồng em ) . Thật lòng em mong anh tìm được hạnh phúc.
Bà xuống nhà, em vội vào fb anh xem có gì ko, từ hôm đẻ đến giờ em bận nên ko vào. Đập vào mắt em là dòng status : Cuối cùng tôi đã tìm thấy em. Em giật mình. Là sao? Anh đang viết cho mình đúng ko? Em cứ tự hỏi và tự trả lời. Chắc là ko phải đâu. Em nào đó thì sao. Sau 5 năm ai cũng thay đổi. Ko có chuyện đó đâu. Thôi tập trung chăm con đi. Mong là đầy tháng con, ông bà sẽ ko gọi anh sang nhà. Nếu ko em chẳng biết phải làm sao nữa, em thấy khó xử lắm.
Cuối cùng cũng đến hôm đầy tháng con. Em đặt mua ít bóng bay và đồ trang trí để chụp ảnh. Em trang điểm nhẹ và mặc đồ đẹp cho con rồi bế con xuống nhà. Đầy tháng là ngày chủ nhật và là cháu đích tôn nên ông bà tổ chức cũng khá to. Có họ hàng và bạn của chồng em. Anh đến và ngồi cùng mấy anh bạn chồng em. Em bế con đến chào mọi người. Chạm mặt anh, 4 mắt nhìn nhau. Trong khoảnh khắc ấy dường như cả hai đều đủ hiểu. Suốt cả buổi hôm ấy, em với anh ko nói với nhau câu nào. Thi thoảng em nhìn ra chỗ anh thì bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn em. Anh ngồi uống cùng các bạn chồng em mãi. Em thấy anh uống nhiều. Em bế con lên cho con ăn rồi ngủ. Em đi xuống thì thấy anh đã say mặt đỏ bừng. Chỉ mong anh ko nói linh tinh. Em nhớ ngày xưa có lần 2 đứa cãi nhau, anh đi uống với cơ quan say, anh đến nhà gọi em xuống. Anh ôm em chặt lắm em ko thở được và nói nhớ em. Rồi anh lại lặng lẽ đi về. E nhìn anh mà vừa giận và thương.
Hôm sau, chồng đưa em và con về ngoại. Em dự định sẽ ở bên ngoại 2 tháng rồi lên chuẩn bị ổn định cho con quen cô giúp việc rồi đi làm lại.
Nhà ngoại ở cách HN hơn 100 km. Em nghĩ thời điểm này em về ngoại là tốt nhất. Để tránh mọi phiền phức. Nếu em vẫn ở HN, ban ngày cả nhà đi làm, ở nhà có mỗi 2 mẹ con em và cô giúp việc. Anh ở ngay bên cạnh. Rồi ko biết sẽ như nào. Em sợ phải đối mặt với anh. Em vẫn nhớ ánh mắt hôm trước anh nhìn em, em ko biết diễn tả ra sao. Anh vẫn thế ko thay đổi nhiều, chỉ có điều anh trầm lặng và chững chạc hơn ngày xưa.
Chồng em cứ cuối tuần thứ 7 lại về quê về với vợ con rồi chủ nhật lên. Em ở quê được khoảng 1 tháng thì con em ho mãi ko khỏi và sốt cao, viêm phế quản mãi ko khỏi nên em cho con lên HN sớm hơn dự định để khám và điều trị. Ông bà cũng sốt ruột và lo cho cháu và nhắc lên sớm. Giữa tuần chồng em xin nghỉ phép về quê đón 2 mẹ con. Lên đến nơi em cho con vào viện luôn, bác sĩ khám và bảo giờ chưa viêm phổi nhưng phải theo dõi nhịp thở của con và phải đến khám hàng ngày. Nếu có vấn đề phải nhập viện ngay. Con lại tiếp tục về nhà uống kháng sinh. Con ốm và quấy suốt nửa tháng nên em stress lắm, chỉ thèm một giấc ngủ ngon. Về nhà sau cả ngày dài đi đường và vào viện, em nhờ bà bế con rồi đi tắm rửa. Em nằm chợp mắt một lúc đến khi nghe tiếng con khóc e giật mình tỉnh dậy. Nhìn ra ngoài trời đã tối rồi. Như là vô thức, em mở cửa chạy ra ban công rồi ngó xuống dưới sân bên cạnh nhà như đang có hi vọng tìm kiếm điều gì đó. Chỉ thấy xe anh đậu trước cửa. Phòng anh đang bật đèn sáng. Em đi xuống nhà cho con bú rồi ăn tối.
Đêm con ho suốt nên ko ngủ được và lại quấy khóc. Em và chồng thay nhau bế con. Chắc nếu anh có ngủ cũng bị đánh thức bởi tiếng thằng bé khóc. 2h đêm em thấy đèn phòng anh vẫn sáng. Anh bật nhạc rất nhỏ thôi, khi con ngừng khóc, em lắng tai nghe mãi mới nhận ra anh đang bật nhạc, giai điệu quen thuộc ngày nào, là bài hát ngày xưa anh hay hát cho em nghe. Tự dưng em thấy nghẹn ngào. Ngày trước anh hay gọi điện nhắc em đi ngủ sớm, 12h đêm mà thấy em vẫn online là anh gọi điện mắng em dữ lắm. Nhiều khi anh đùa bảo em ngủ sớm đi tí còn thức đêm chăm con cho anh ngủ.
Dỗ được con ngủ, em tranh thủ ngủ luôn để mai lại đưa con đi khám. Tự nhủ với bản thân sẽ không nghĩ ngợi điều gì nữa.
Hôm sau, chồng đi làm nên ăn sáng xong em và cô giúp việc gọi taxi đưa con đi khám. Lần này khám nhanh nên được về sớm. Bác sĩ hẹn ngày mai tái khám. Về nhà em đưa con cho cô giúp việc ru ngủ rồi dắt xe đi mua ít đồ dùng và bỉm cho con. Dắt xe ra ngoài em đi rất nhanh vì chỉ sợ chạm mặt anh. Em dừng xe ở kidplaza gần nhà, vừa loay hoay dựng chân chống và lấy ví trong cốp xe, em ngẩng mặt lên giật mình. Anh đứng ngay trước mắt em, thì ra là anh đi theo em.
Em thật sự bối rối. Cả hai im lặng một lúc vì ko biết phải nói gì lúc này.
– Anh … sao anh lại ở đây?
– Anh muốn nói chuyện với em. Một lúc thôi được ko?
Em với anh đi đến một quán cafe trên đường Nguyễn Chí Thanh.
– Em bé đỡ chưa em? Đêm qua anh thấy bé khóc nhiều.
– Bé vẫn đang phải dùng kháng sinh liều cao. Anh mất ngủ vì tiếng bé khóc à.
Anh cười đùa
– Chắc anh phải chuyển nhà thôi. Em còn nhớ quán này ko
– Bao nhiêu năm nhìn quán vẫn thế. Anh dạo này thế nào?
Anh im lặng một lúc
– Anh vẫn thế, ko có gì thay đổi nhiều. Bố mẹ em khỏe ko, em có hay về quê ko?
– Bố mẹ em vẫn khỏe. Em lấy chồng rồi có bầu luôn, lại nghén suốt nên là ít về thăm bố mẹ. Bố mẹ anh vẫn khỏe chứ?
– 2 bác nhà anh vẫn khỏe, chỉ có điều là anh ko ở cùng bố mẹ nữa. Anh mua nhà ra ở riêng từ ngày đó. Bây giờ mở công ty, anh đến đây ở luôn cho tiện.
– Sao anh vẫn còn giận bác gái?
– Mẹ đã làm anh mất đi tất cả
– Anh đừng thế nữa.
– Ko sao em, lễ tết anh vẫn về nhà. Ở nhà còn có thằng út. Giờ anh sống tự lập một mình cũng quen, anh thích thế này.
– Anh không thấy buồn hay sao.
– Anh quen rồi. Hôm anh đến xem nhà, ngồi phòng khách thấy ảnh cưới của em … bố mẹ chồng em bảo là đang sống cùng vợ chồng cậu con trai.
– Vậy là anh biết em ở cạnh nhà từ ngày đó.
– Suốt cả tháng anh ko thấy mặt em, em đi ra ngoài là khẩu trang kín mít. Mãi đến hôm anh đưa em vào viện và đến hôm đầy tháng bé anh mới nhìn thấy em. Nay là lần thứ 3.
Điện thoại đổ chuông, cô giúp việc gọi em vì con lại sốt.
– Em về với con đi. Cho anh số điện thoại của em được ko.
– Em về luôn đã. Điện thoại em để quên ở nhà. Lát nữa em nháy sang máy anh nhé. Em vẫn còn lưu số anh ( thực ra là em nói dối )
Rồi em vội vàng đi về cho con uống thuốc hạ sốt.
Em đứng lên đi về trước anh. Anh vẫn ngồi đó. Gương mặt anh lộ rõ vẻ thất vọng khi e ko cho a số điện thoại. Lúc anh hỏi xin số em ko biết phải nói sao đành phải nói dối như vậy. Vừa đi ra khỏi quán, điện thoại rung báo có mấy tin nhắn gửi đến liên tục, là số của anh, e vẫn nhớ số :
– Em ko cho anh số thì anh cho em trước nhé
– Em ko biết cách nói dối à. Điện thoại em đang cầm trên tay đó.
– Thôi em đi về cẩn thận.
Em ko reply, cất điện thoại vào túi rồi đi về. Đúng là em đãng trí quá. Nhưng lúc đó ko biết nói sao. Về nhà em cho con hạ sốt rồi xóa hết tin nhắn của anh đi.
Em sốt ruột nên gọi điện cho chồng để bàn xem có cho con nằm viện không. Hôm trước bác sĩ khuyên nên nằm viện, hoặc ko thì ngày nào cũng phải đến khám để theo dõi xem đã vào phổi chưa thì nhập viện ngay vì trẻ sơ sinh bị nhanh lắm. Chồng bảo ở nhà chuẩn bị đồ luôn để chồng về đưa 2 mẹ con vào viện. Bé ốm hơn nửa tháng nên mới được 4.5 kg. Lúc sinh có 2.8 kg. Nhìn con ốm em xót lắm.
Lúc 2 vợ chồng em và cô giúp việc đưa con vào viện thì em thấy anh về. Chắc anh cũng nhìn thấy em.
Em cho con vào Vinmec vì đã mua bảo hiểm cho con. Ở đây thoải mái và sạch sẽ như ở nhà. Con quấy còn được các cô điều dưỡng ru ngủ nên em yên tâm bảo chồng đèo cô giúp việc về nhà. Tối một mình em ở viện là được rồi. Con cũng đỡ sốt, khi nào điều trị dứt điểm viêm phế quản thì em sẽ cho con ra viện. Con bị dai dẳng mãi ko khỏi em lo lắm. Biết thế em đã cho con nhập viện sớm hơn. Con đầu nên em chưa có kinh nghiệm.
Con ngủ em tranh thủ nằm vì đau lưng quá thì có tin nhắn, lại là anh :
– Anh thấy chồng em vừa về nhà, em bé sao rồi em?
Em cầm điện thoại, nghĩ xem trả lời sao. Em cứ viết rồi lại xóa vì ko biết bắt đầu như nào. Em sợ cứ nhắn tin qua lại thế này rồi lại làm khổ anh khổ em khổ cả chồng con. Vì mệt quá nên em cầm điện thoại trong tay ngủ quên mất.
Điện thoại rung, anh lại nhắn tin :
– Em bận à, hay anh đang làm phiền em. Anh xin lỗi. Anh sẽ ko làm phiền em nữa.
Em cầm điện thoại xem giờ thì đã 1 tiếng sau tin nhắn đầu của anh. Em vội nhắn tin lại ko một chút do dự như đang lo sợ anh giận em, rồi em nhấn reply luôn
– Em vừa ngủ quên mất. Bé đang hạ sốt, trộm vía cũng ổn hơn rồi anh.
Nhắn tin qua lại một lúc, chủ yếu là anh hỏi thăm tình hình con em và dặn em cố gắng ăn uống, giữ gìn sức khỏe để chăm con.
Em lại xóa sạch tin nhắn vì sợ chồng đọc được sẽ ko hay. Em vẫn ko lưu số anh.
Em ko đọc được hết tất cả comment nhưng thấy có cmt thắc mắc lí do anh giận mẹ là gì. Ngày trước bọn em yêu nhau được gần 1 năm thì anh đưa em về ra mắt bố mẹ anh. Anh định em ra trường thì 2 đứa sẽ làm đám cưới luôn. Hôm em đến nhà anh, mẹ anh vẫn vui vẻ bình thường. Sau bữa ăn, bác gái nhờ anh đi mua thuốc cho bác. Anh đi khỏi thì bác gọi em vào trong phòng riêng nói chuyện. Bác rất thẳng thắn đi luôn vào chủ đề chính, đến bây giờ từng câu nói của bác em vẫn ko thể nào quên :
– Bác thấy cháu và con trai bác ko hợp nhau. Bác muốn cho nó lấy vợ ở gần, nhà cháu ở xa quá mà cũng ko môn đăng hộ đối … Cháu là đứa con gái có học nên chắc những điều bác nói cháu đều hiểu …
Em cay mắt và em đã ko kìm được nước mắt. Đúng lúc anh đi về anh đứng cửa phòng nghe thấy, anh đi vào quát to :
– Mẹ nói cái gì đấy.
Rồi anh kéo tay em đi. Anh đèo em ra quán cafe quen thuộc ở Nguyễn Chí Thanh. Em khóc, gục đầu vài vai anh. Anh ôm em đầy xót xa.
– Em đừng khóc nữa
– Anh xin lỗi
– Anh sẽ ko để mất em
– Chúng mình có con trước rồi mẹ sẽ đồng ý cho cưới …
Hôm ấy anh nói nhiều lắm, mình anh nói thôi còn em im lặng với đủ mọi suy nghĩ trong đầu. Ngồi ở quán suốt buổi chiều, anh đưa em đi dạo một vòng, anh dắt tay em đi bộ. Em quay sang ôm chặt anh, gục vào ngực anh hít hà hơi ấm quen thuộc. Em nhìn anh và cố gượng cười :
– Đồ ngốc, hôm nay anh nói nhiều thế.
– Em mà bỏ anh, anh sẽ giết em
– Thôi muộn rồi anh đi về nhà đi
– Anh muốn ở bên cạnh em
Anh đưa em đi ăn tối. Rồi anh đưa em vào nhà nghỉ. Anh ko muốn về nhà. Đó cũng là lần cuối cùng em thuộc về anh. Anh nằm gục trên người em thở gấp. Em lại rơi nước mắt. Có lẽ em và anh đã trả hết nợ từ kiếp trước.
Ngày hôm sau, anh trở lại với công việc. Em đang học kỳ 2 năm thứ 4 nên ko phải đến trường, thi thoảng đến họp nhóm và trao đổi với thầy phụ trách hướng dẫn làm luận văn. Em đi thực tập nhưng cũng ko phải đến cơ quan vì cũng ko có việc gì, đa số là ở nhà dành thời gian search tài liệu để làm luận văn. Và em quyết định làm một việc mà anh ko thể ngờ đến. Ngay sáng hôm sau, em liên hệ tìm nhà trọ mới rồi dọn đồ đạc chuyển đến ở luôn. Em đổi số điện thoại, khóa fb và lập fb mới. Em biết chỉ có cách này mới có thể dứt được anh ra, dù tim em đau như cắt. Vì biết tính anh, anh muốn làm gì là ko ai ngăn được anh nên em ko thể nói chia tay trước mặt anh vì cái lí do kia. Anh sẽ ko đồng ý. Và tính anh như vậy nên mẹ anh cũng ko thể nói được anh mà tìm đến em.
Em đã phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều lần. Em nhớ anh. Nhiều khi muốn bỏ cuộc để chạy về bên anh, được ôm anh như ngày nào. Nhưng em ko thể dẹp bỏ cái tự ái sang một bên. Mẹ anh đã nói như vậy rồi mà. Có lúc nhớ anh quá, em đến cơ quan anh, đứng bên kia đường chỉ để đợi nhìn thấy anh từ phía xa, rồi lại lặng lẽ đi về.
Em biết anh đã nhiều lần đi tìm em, biết anh sẽ giận sẽ trách em khi bỏ đi mà ko nói lời nào. Có lần đến trường gặp bạn em thấy anh đang đứng trước cổng trường. Em vội quay đầu phóng xe đi luôn ko để anh thấy. Vừa đi nước mắt rơi lã chã. Em òa khóc nức nở giữa dòng người tấp nập đi lại. Anh biết em cả tháng mới đến trường vài lần mà anh vẫn kiên trì đứng đợi em.
Em tranh thủ đi làm thêm để hạn chế thời gian nhàn rỗi.
Có những lúc em đã nghĩ lí do chia tay thật quá ngớ ngẩn so với những gì em và anh phải chịu đựng. Nhưng em còn bố mẹ, người ta có thể coi thường em chứ ko được phép coi thường bố mẹ em. Em gồng mình chống chọi với nỗi đau trong lòng để ko nhớ về anh. Cô đơn, trống trải, bơ vơ giữa thành phố này, nhiều khi em tuyệt vọng đến muốn bỏ cuộc. Đã có một thời gian em tìm đến rượu và thuốc ngủ để có thể có một giấc ngủ ngon. Em cố mở lòng để đi chơi với người khác. Và nhận lời yêu người ta, nhưng em ko sao làm được khi lúc nào cũng nhớ về anh. Người ta ôm em, em lại ko kìm được nước mắt vì nhớ anh. Em thấy mình giả dối quá. Em ko thể vui cười và đi chơi với một người mình ko có tình cảm. Có nhiều người theo đuổi nhưng em ko thể mở lòng được.
Ngày em chia tay giảng đường và ngày nhận bằng tốt nghiệp, nhìn bạn bè có người yêu đến cùng chụp ảnh và vui đùa, còn em thì cười gượng. Em chỉ ước có anh ở bên cạnh.
Ra trường em đi làm. Ở môi trường mới em cũng nhanh chóng hòa nhập và mối quan hệ được mở rộng. Em vùi mình vào công việc, đi sớm về muộn, giao lưu bạn bè đồng nghiệp. Lúc nào em cũng cố làm cho mình bận rộn. Nhiều anh đồng nghiệp và đối tác theo đuổi em. Có người kiên trì đợi em mấy năm. Nỗi nhớ anh dần nguôi ngoai. Nhưng em ko tìm lại được cảm giác ngày trước. Em ko có cảm tình với ai. Bố mẹ cũng sốt ruột vì em mãi ko yêu ai.
Em gặp chồng em hiện tại và đúng là cái duyên cái số. Em cũng ko hiểu sao bọn em đến với nhau rất nhanh và vội vàng kết hôn sau vài tháng. Chắc mọi người sẽ thắc mắc chồng em là người như nào, từ đầu đến giờ em chưa nói nhiều về chồng.
Chồng em rất tốt, sống tình nghĩa, đi làm kiếm tiền về cho vợ con, ko rượu chè cờ bạc, ko tệ nạn. Em chọn anh làm chồng một phần cũng vì lí do đó. Khi đến với anh ấy, em có yêu anh nhưng tình cảm em ko có nhiều. Có thể do mọi cảm xúc đã chai sạn sau mối tình đầu tan vỡ. Khi xác định anh là người đàn ông của cuộc đời em, em luôn mong vun đắp một gia đình hạnh phúc và sẽ yêu thương anh thật nhiều vì ngày trước em đã từng rơi nước mắt quá nhiều.
Nhưng sau đám cưới, em vô tình đọc được những đoạn chat chồng gửi cho người yêu cũ. Người yêu cũ ko reply, chỉ toàn thấy chồng em tự độc thoại, rất nhiều : i love you, anh cô đơn quá, anh thật sự hối hận vì đã để mất em … Có cái gửi trước khi cưới và có một tin nhắn sau khi cưới : i miss you. Em cảm thấy bị tổn thương, em mới biết tình cảm của chồng dành cho em ko nhiều. Vậy mà anh đã từng kiên trì theo đuổi em. Giả dối thật sao ? Ngày anh nói làm người yêu anh nhé cũng là ngày anh gửi tin nhắn nói nhớ nyc. Anh lừa em vậy sao ? Em thật sự buồn. Khi đó em mới biết chồng ko dành nhiều tình cảm và sự quan tâm cho em. Vì anh mới chia tay và vẫn còn nhớ người yêu cũ. Em mãi mãi chỉ là người đến sau. Chồng đến với em là để quên người yêu cũ. Em trách ông trời sao quá bất công với em. Những tưởng sau nước mắt sẽ là những ngày hạnh phúc trọn vẹn. Mà giờ nó ko còn trọn vẹn nữa rồi. Em biết mình có bầu và em biết em ko thể bỏ chồng. Anh là người tốt, anh cũng rất đáng thương, những gì anh phải chịu đựng chắc cũng như em đã từng. Em đã trách, đã khóc, đã giận dỗi chồng. Em biết giống như em, anh ko phải là người vô trách nhiệm, anh cũng đang cố gắng vun đắp một mái ấm hạnh phúc nhưng vẫn có lúc anh bị cảm xúc chi phối vì sâu thẳm trong lòng anh vẫn chưa thể quên chuyện cũ mới kết thúc chưa lâu.
Khi em thông báo có bầu, chồng vui lắm. Anh làm tròn trách nhiệm của một người chồng, người cha. Vì đứa con đang lớn dần trong bụng, em cũng luôn cố gắng để lòng mình thoải mái ko suy nghĩ nhiều và chấp nhận cuộc sống hiện tại. Em cảm nhận được dần dần chồng ko còn bị ảnh hưởng bởi chuyện cũ nữa.
——
Khuya rồi, em phải ngủ để mai đi làm sớm. Mai đến cơ quan rảnh em sẽ viết tiếp đoạn cho con nằm viện.
——
Ngày thứ 2 ở viện, sáng sớm chồng cùng bố mẹ chồng vào viện thăm cu Bin và mang thêm ít đồ cho 2 mẹ con, xong cả nhà đi làm luôn cho kịp giờ. Chồng bảo chiều sẽ cố gắng về sớm với hai mẹ con. Điện thoại rung, có số lạ gọi đến :
– Alo
– Chào chị …, em ở bên ship hàng, Có món đồ gửi đến cho chị. Em đang đứng ở dưới sảnh. Chị cho em số phòng em mang tận phòng cho chị.
Em nói nhỏ để ko làm con tỉnh giấc :
– Em check lại có nhầm gì ko, chị ko đặt mua gì cả.
– Bạn chị gửi đồ cho chị. Anh … dặn em phải mang đến tận phòng cho chị.
– Em đợi chút tí chị gọi lại nhé.
Em lăn tăn vài giây rồi quyết định bấm số đt gọi cho anh.
– Sao anh lại gửi đồ cho em
Anh cười qua điện thoại và đùa
– Em cảm động à
– Không, em không nhận đâu. Anh gọi bạn ship mang về đi.
– Lần sau anh sẽ ko tự ý làm thế nữa. Em nhận đi, ko lại mất công bạn ship lăn lội đường xa mang đến cho em. Mà sáng nay còn tắc đường nữa.
– Nhưng …
– Em mà ko nhận thì bạn ship lại phải mang đồ về trả anh, có phải mất công ko? Sinh viên đi làm thêm em ko thấy tội à. Em nhận đi để bạn ấy còn kịp giờ đi học nào.
– Nhưng …
– Ko nhưng gì nữa, em phải nhận đấy nhé.
Điện thoại lại rung :
– Chị ơi, chị đang ở đâu ạ
– Ừ chị ở phòng số …, em mang lên giúp chị nhé.
Em mở ra, là một hộp đồ ăn được xếp cẩn thận trong túi giữ nhiệt, vẫn còn nóng. Trong đó có 2 cái đùi gà hầm hạt sen. Anh nhắn tin:
– Em nhớ phải ăn luôn cho nóng. Đừng nhắn tin lại cho anh. Cố ăn hết nhé. Anh dậy từ 3h sáng chuẩn bị cho e đấy : )
Em đang đói bụng vì sáng giờ bận một số việc nên chưa ăn gì. Em ngồi ăn ngon lành. Nhớ ngày trước anh nấu ăn rất ngon, còn em thì chả bù cho anh, là con gái mà lười ko chịu nấu nướng, toàn anh đến nấu cho em ăn. Em ăn xong gửi lại tin nhắn cho anh :
– Em cảm ơn, em ăn xong rồi. Nhưng lần sau anh đừng làm vậy, người nhà em biết chuyện sẽ ko hay. Em ko muốn rơi vào tình cảnh khó xử.
– Anh hứa sẽ chỉ quan tâm em như một người bạn. Anh đã làm khổ em. Bây giờ em đã có hạnh phúc mới, anh sẽ ko làm gì để em mất đi hạnh phúc. Anh hứa. Chỉ cần nhìn thấy em hạnh phúc, là anh yên tâm rồi. Em cố gắng ăn uống giữ gìn sức khỏe. Em nhìn em đi, mới sinh được hơn 2 tháng mà đã giảm cân thế kia. Anh thấy em cứ đi lại suốt ko chịu kiêng cữ gì, anh nhớ ngày chị gái anh sinh cháu, bà ấy kiêng dữ lắm, qua 3 tháng 10 ngày mới đi ra khỏi nhà.
– Hi, hơn nửa tháng nay em cũng đau gẫy cả lưng, con ốm nên em đành phải thế, Chứ ko em cũng ở nhà ôm con hết 6 tháng rồi mới đi làm. Mà sao anh lại có số của em.
– Anh thấy số trong hồ sơ sinh. Em ko nhớ anh là người làm thủ tục nhập viện cho em à
🙂
– À đúng rồi. Sao anh biết em đang ở Vinmec.
– Anh ngồi trong nhà bố mẹ chồng em nói gì anh cũng nghe thấy hết , em ở nhà quát con mắng chồng anh cũng nghe thấy nhé . Chiều tối qua anh thấy chồng em đèo cô gv về nhà anh mới dám nhắn tin cho em
🙂 haha, em còn thắc mắc gì nữa ko
Em đọc tin nhắn thì có tiếng nói cắt ngang, con bạn thân đến đập vào vai em :
– Con này, mày cười gì vui thế. Đi vào viện chăm con mà ngồi khúc khích cười. Nhắn tin cho giai à.
Em chợt có chút giật mình vì thấy mình cười vui khi đọc tin nhắn của anh.
– Mày nói nhỏ cho Bin ngủ, nó tỉnh dậy bây giờ là mệt đấy. Ở lại bế nó đến tối cho tao.
– Trưa tao phải về cơ quan, ko trốn lâu được. Miếng lót thấm sữa của mày đây, xem cần gì nữa ko tao chạy đi mua luôn.
– Thôi sáng nay chồng tao mang bao nhiêu đồ đây. Mày bóp vai cho tao một lúc, mỏi nhừ rồi.
– Ngồi dịch lại đây. Khổ chưa, lấy chồng sớm làm gì. Như tao đây này, ít cũng phải 30 mới lấy chồng. Chơi thêm 5 năm nữa có phải sướng ko. Giờ tao chỉ có đi làm rồi để tiền đi du lịch, tận hưởng thôi. Nhà ông kia giục cưới nhưng tao chưa vội. Chả vội vàng như mày làm gì cho khổ.
– Nhẹ tay thôi mày. Được cái này thì mất cái kia. Mày có con đi rồi biết, vất vả nhưng cũng hạnh phúc lắm.
– Tao sợ trẻ con lắm, nhìn ông anh trai với bà chị dâu tao kìa. Cưới xong đẻ sinh đôi 2 đứa. Nhà cửa lúc nào cũng như bãi chiến trường. Tao nhìn mà chắc ko dám đẻ.
– Mày nói to quá Bin dậy rồi này, thôi bế nó đi cho tao. Kệ mày đấy.
– Trộm vía nhìn cái mỏ ghét thế kia, giống mày quá.
– Đấy mày thấy yêu ko, mệt nhưng là niềm vui của tao đấy
Hai đứa ngồi tíu tít nói chuyện như thể lâu lắm ko gặp nhau. Lần nào gặp cũng vậy, nó là đứa bạn học đầu tiên của em từ khi em bước chân vào cánh cửa trường đại học. Em với nó thân nhau từ năm nhất đến bây giờ, cùng chia sẻ mọi niềm vui nỗi buồn. Em coi nó như chị em ruột thịt.
– Mà tao bảo này, khi nãy gửi xe ở dưới tao thấy có người nhìn quen lắm, giống ông người yêu cũ của mày á. Tao nhìn theo mãi, ko biết có phải tao nhìn nhầm ko, chả lẽ tao lại hoa mắt.
Em á khẩu ko biết nói sao.
– Sao mày ko nói j. Đừng bảo tao là vẫn còn buồn chuyện cũ.
– Mày hâm à, thôi để tao thay bỉm cho Bin.
– Ừ tao phải về cơ quan đây, rảnh tao lại đến.
Em ngồi nghĩ một lúc, tự hỏi sao anh lại ở đây, anh đi khám hay anh đến tìm mình, hay chỉ là tình cờ anh có việc qua đây? Em ra ngoài đẩy xe cho con đi một vòng cho thoáng, vừa đi vừa nghĩ. Anh từ đâu chạy lại :
– Để anh đẩy xe cho. Thằng bé càng ngày càng giống em đó.
– Anh … Sao anh lại ở đây
– Anh có việc nên tiện ghé vào đây xem em có cần gì ko
– Anh đi với em thế này người nhà em đến nhìn thấy ko hay đâu. Anh …
– Anh chỉ ở đây một lát thôi, rồi anh về luôn.
Anh quay sang nhìn em
– Chiều nay anh phải vào Sài Gòn có việc.
– Anh đi có lâu ko
– Theo kế hoạch là 2 tuần, nếu nhanh thì khoảng chục ngày em ạ. Anh ở đây tí thôi, anh còn phải về chuẩn bị gấp cho kịp chuyến bay chiều nay.
Đi dạo với anh một lúc, anh về, nhìn theo bóng anh khuất dần, tự nhiên em thấy có chút gì đó hơi hụt hẫng.
4h chiều chồng đi làm về qua viện với em luôn, chồng ngồi cạnh xoa đầu em
– Mệt ko em. Cố lên nhé. Con ra viện về nhà để cô bế đỡ cho.
– Ko sao đâu anh, con cũng đỡ quấy hơn rồi.
– Em thích ăn gì để lát anh đi mua. Ăn cơm bệnh viện mãi chán lắm.
Chợt nhớ ra sáng nay em quên chưa xóa tin nhắn của anh, em vội lấy điện thoại nhấn nút xóa, sợ chồng đọc được. Em cài luôn mật khẩu để nhỡ anh có nhắn tin lúc nào em ko để ý mà có ai đọc được thì phiền lắm.
– Em …
– Sao anh
– Em thích ăn gì lát anh mua
– Thôi để tối em gọi đồ ăn, đỡ phải đi lại tắc đường. Con ti no rồi này. Anh trông con nhé, em ngủ một xíu, trưa em ko ngủ nên mệt quá.
– Ừ em tranh thủ ngủ đi
Em ngủ mơ thấy anh đang ôm em thì chồng nhìn thấy và bắt em kí vào đơn li hôn. Em kí xong thì chồng và bố mẹ chồng giật lấy cu Bin từ em và mang con đi, ko cho em gặp cu Bin nữa. Mặc cho con khóc đòi mẹ. Em đi tìm con khắp nơi nhưng ko thấy. Trong giấc mơ em nhớ con và gào thét đến tuyệt vọng. Em giật mình tỉnh dậy. May quá, chỉ là mơ thôi. Em ngồi dậy ôm chặt con vào lòng, và tự nhủ con là quan trọng nhất đối với em, dù có thế nào đi nữa thì em sẽ ko bao giờ xa con.
Hết 1 tuần ở viện, con đã ổn định sức khỏe và được xuất viện.
Từ ngày anh đến viện chào em, anh ko liên lạc.
Em cho con về nhà, ngó sang nhà bên cạnh xem anh có nhà ko, biết đâu anh xong việc nên về sớm. Ko thấy xe của anh, nhân viên vẫn đến làm bình thường. Con trộm vía đã ngoan hơn, tối em tắt đèn cho con ngủ sớm rồi ôm ipad xem phim. Lâu lắm mới có thời gian ngồi rảnh rỗi thư giãn thế này. Chồng tắm xong vào nằm bên cạnh, anh vòng tay qua bụng em:
– Xem nào, bụng vẫn to thế này
Em đánh vào tay chồng :
– Đánh anh à, đi lấy vợ mới bây giờ
Chợt nhớ ra đã từ lâu hai vợ chồng ko quan hệ, từ hồi cưới xong em bầu rồi động thai phải nằm một chỗ tiêm và uống thuốc nội tiết 2 tháng mới ổn định, nên hai vợ chồng cũng ko quan hệ đến bây giờ con đã 2 tháng rưỡi. Nghĩ cũng tội cho chồng, chắc anh nghĩ em đẻ xong phải kiêng lâu nên ko dám động vào em, từ giờ thì ko phải kiêng nữa, vết khâu đẻ thường đã lành lâu rồi, em chủ động chiều anh.
Sáng hôm sau, mọi người đã đi làm hết, đang có nắng ấm nên em đẩy xe cho con đi ra ngoài. Em ko cầm theo điện thoại, đến lúc lên phòng cho con ngủ thì thấy có cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của anh :
– Hôm qua em cho Bin về nhà rồi à, con khỏi hẳn chưa em
– Ai nói với anh vậy. Bin cũng ổn rồi ạ.Em vừa cho con ra ngoài đi dạo nên ko biết có điện thoại.
– Anh xem camera thấy chiều qua em bế con về nhà. Trước cửa nhà anh cũng lắp camera view được sang bên nhà em, đi đâu cũng có tai mắt
🙂
– Hi, công việc sao rồi anh. Khi nào anh ra đây
– Cả tuần anh bận quá, nay cũng gần hoàn thành nên cũng rảnh hơn. Cuối tuần anh ra HN. Mấy hôm em ở viện, anh ko dám liên lạc để hỏi em tình hình cu Bin, sợ người nhà em nghe máy, anh sợ làm ảnh hưởng đến em. Bây giờ chỉ cần được làm bạn với em, anh cũng thấy vui rồi.
– Em vẫn thắc mắc về cuộc sống hiện tại của anh. Sao đến giờ anh vẫn chưa yêu ai
– Sau em cũng có vài người nữa, nhưng chia tay hết rồi. Chẳng có ai giống như em cả. Anh nghĩ rồi, anh ko lấy vợ nữa
🙂
– Mẹ chồng em hôm trước bảo giới thiệu đứa cháu họ cho anh đó. Cuối tuần anh sang nhờ vả bà mai mối đi, bé đó cũng xinh xắn mà ngoan lắm
🙂
– Thôi anh bảo ko lấy vợ mà. Anh ở một mình thế này thấy tự do vẫn thích hơn, vợ con vào mệt lắm. Haha.
– Anh nói giống con bạn em thế. Cái H ấy, anh còn nhớ ko
– Có chứ, ngày trước anh đi tìm em khắp nơi, anh hỏi cả H thì bị H mắng dữ lắm, bảo anh đã làm khổ em nên đừng xuất hiện trước mặt em nữa. Anh biết chỉ có mỗi H có thể giúp anh nên anh gọi điện cho H suốt. Bị chặn số thì anh đổi sim khác. Anh đổi đến mấy sim vẫn bị chặn. H còn dọa báo công an bắt anh vì tội quấy rối nó. Bạn em ghê gớm quá.
– Nó giờ vẫn đanh đá thế. Mà hôm anh đến viện, nó bảo sáng đến nhìn thấy anh.
– Thật ra anh đến viện từ sáng, nhưng anh lăn tăn mãi ko vào. Trưa anh định đi về thì nhìn thấy em đẩy xe cho con.
Em thấy tội cho anh quá. Em ko biết mình phải làm sao nữa, cứ nhắn tin trò chuyện như thế này rồi mối quan hệ em và anh sẽ đi đến đâu. Em cảm nhận được cả em và anh đều rất vui khi nói chuyện với nhau. Em ko có can đảm để bảo anh rằng từ giờ anh đừng nói chuyện với em nữa, và nên cắt đứt mọi liên lạc từ đây.
Cứ thế, lúc nào rảnh anh lại nhắn tin nói với em đủ mọi chuyện trên đời.
Tối thứ 6, cả nhà đang ăn tối thì có người bấm chuông. Chồng em từ trong bếp đi ra mở cửa. 5 phút sau thấy chồng ôm cả thùng xốp to vào. Chồng em bảo là anh thuê nhà mang sang cho quà Sài Gòn. Chồng mở ra xem
– Toàn mấy thứ em thích này.
Em bối rối cười. Vậy là anh đã về. Chiều nay anh bảo cuối tuần chồng và bố mẹ chồng em ở nhà nên anh sẽ ko nhắn tin cho em nữa.
Ăn tối xong, em cho con lên phòng ngủ. Chồng ngồi máy tính làm việc ở phòng bên cạnh. Em đi ra ban công nhìn sang nhà bên cạnh thấy xe anh ở dưới, giờ này anh đang ở nhà. Em tò mò ko biết anh đang làm gì. Chồng em mở cửa đi ra tìm em
– Tối lạnh thế này em ra ngoài này đứng làm gì
Em giật mình nói dối
– Em mỏi người quá nên ra đây tập thể dục
– Em vào nằm với con đi ko lại ốm thì ai chăm con. Lát anh làm xong anh ra đấm lưng cho.
(Rảnh em lại viết tiếp nhé)